Mẹ đẻ 𝚗𝚑ế𝚌𝚑 𝚗𝚑á𝚌 xách 5 con gà lên mừng tân gia, em ngượng để bà ăn cơm dưới bếp

Bố mẹ em ở quê nghèo lắm, ông bà sinh tận 6 người con. Các anh chị đều có gia đình ở quê nhưng ai cũng khó khăn hết. Mỗi mình em từ bé được đi học nên thoát ly. Mỗi lần nghĩ đến cảnh nghèo túng hồi còn nhỏ mà em chỉ muốn quên

Bố mẹ em ở quê nghèo lắm, ông bà sinh tận 6 người con. Các anh chị đều có gia đình ở quê nhưng ai cũng khó khăn hết. Mỗi mình em từ bé được đi học nên thoát ly.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh nghèo túng hồi còn nhỏ mà em chỉ muốn quên nó đi. Bởi vậy nên em luôn tự nhủ sau mình phải kiếm ai có điều kiện một chút mới cưới cho đỡ khổ. Các chị gái ở quê lấy chồng đã nghèo rồi, con cái còn nheo nhóc, lắm lúc con ốm không có tiền đi viện tội lắm.

Cũng may em lấy chồng thành phố. Mấy năm đầu còn sống chung với bố mẹ chồng nhưng hồi đầu năm ông bà cho tiền bọn em mua đất làm nhà nên được ra ở riêng.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Hai đứa cũng tính cố làm cái nhà 5 tầng khang trang lên rồi khi nào bố mẹ chồng muốn đến chơi thì tùy ông bà.

Tủi thân nhất là đằng ngoại em nghèo chẳng có gì cho con gái hết. Thỉnh thoảng mẹ nuôi được con gà, con vịt thì xách lên thăm cháu thôi. Mỗi lần mẹ lên em lại thấy thương bà đến thắt ruột mà chẳng giúp được gì vì em phụ thuộc nhà chồng nhiều thứ. Em mà cho bố mẹ đẻ rồi sau này mang tiếng ra.

Nhà chồng em sống khác với người ở quê, nhiều lúc bố mẹ ngồi với thông gia không hợp hoàn cảnh nên khó nói chuyện lắm. Nhà bố mẹ chồng em sang xịn bao nhiêu thì mẹ đẻ lại quê và lép vế bấy nhiêu.

Đợt này bọn em làm 30 mâm tân gia mời anh em họ hàng với bạn bè của hai vợ chồng đến chia vui. Trước ngày về nhà mới em cũng gọi cho mẹ bảo qua: “Ngày mai nhà con ăn tân gia, bố mẹ có lên chơi được thì lên nhé”.

Em nói thế nhưng nghĩ chắc gì mẹ đã lên được. Bà hay bị say xe, đường xá lại xa xôi.

Buổi sáng em cũng bận tối mắt tối mũi mãi đến 11 giờ trưa thì thấy mẹ chồng vào hỏi: “Ơ con mời cả bà thông gia à, bà lên rồi kia kìa”.

Nhìn sắc mặt mẹ chồng có vẻ không vui nên em vội chạy ra xem. Ôi lúc đấy bao nhiêu khách đang đến mà mẹ em ăn mặc nhếc nhác xách theo cái bao tải đen xì, nước măng với tiết nhỏ tong tỏng xuống nền nhà.

Em ngại quá vội bảo: “Sao mẹ lên mà không nói với con?”

“Mẹ sợ mày bận, lần trước ghi địa chỉ rồi cứ đưa xe ôm họ cho tận nơi con ạ”. Thấy mẹ chân đi đôi tông đứt quai phải buộc dây mà em ngượng hết cả người. Khách khứa ai cũng quần là áo lượt, sang xịn mà nhìn mẹ em thì đến là tội. Ngại quá em vội đưa mẹ vào bếp để bà ngồi ăn cơm một mình dưới đó.

Mẹ em thì cũng đơn giản thôi nên bà chẳng để ý mấy chuyện vặt vãnh đâu. Có khi cho bà lên trên nhà ăn cỗ với mọi người còn ngượng ấy chứ. Em thì chỉ ngại với nhà chồng thôi, bố mẹ bên này ai cũng váy áo bóng lộn, nhìn thông gia như vậy chắc ông bà cũng ngại không muốn tiếp. Lấy chồng giàu nhiều lúc khổ thế đấy các chị ạ. May hôm sau mẹ em đòi về luôn chứ ở đây lâu em lại khó xử với nhà chồng.

Bế con về nhà mẹ đẻ lúc nửa đêm, tôi tuyệt vọng quay lưng đi ngay khi nghe câu nói của bố mẹ

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Theo giadinhmoi

BÀI LIÊN QUAN
X